Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

Gió mùa

Khỉ thật, đúng mấy hôm mình về HP lại nổi gió mùa Đông Bắc. Thời tiết chưa quá lạnh nhưng cũng đủ khiến mình cảm thấy buồn bã một chút. Mình rất ghét mùa đông và tiết trời khô hanh. Cứ đến mùa đông là mình cảm thấy cuộc sống trở nên u ám, giống như màu của bầu trời xám xịt vậy.


Mấy hôm bận bịu cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi gì nhưng hôm nay tâm trạng mình quả thật không được tốt lắm. Chẳng rõ lý do là gì, có thể bởi mùa đông mà có thể bởi thằng ku em vừa đến đem hàng đưa lại cho mình. Có lẽ từ bây giờ trở đi mình sẽ không muốn liên quan bất cứ điều gì với nó nữa. Mình thường nhìn người khá chuẩn nhưng trong cuộc sống đôi khi mình hay tảng lờ những cảm nhận của bản thân. Và cuối cùng thì mình đều phải hoặc là trả giá bằng tiền bạc hoặc bằng tình cảm hoặc nhẹ nhàng hơn là chỉ gánh lấy những nỗi bực tức nào đó.


Với thằng ku em này cũng vậy. Cảm nhận ban đầu, chẳng phải là mình không thấy một chút lăn tăn nhưng cuối cùng cũng tặc lưỡi cho qua. Nó thì tỏ ra quá quan tâm tới mình hơn cả mức chị em bình thường nhưng mình vẫn chỉ coi đó là chuyện đùa bỡn trong cuộc đời. Nhưng sự cẩu thả của nó, rồi thói thất hứa, những thứ vớ vẩn của nó khiến mình dần dần thấy đã sai lầm khi hợp tác với nó. Cuối cùng thì mình dù là người rất hay che giấu cảm xúc thật cũng phải tỏ ra cho nó thấy là mình đã chán nó lắm rồi và nếu nó không biến đi nhanh nhanh thì sẽ có chuyện xảy ra đấy. Và thực sự thì đã có chuyện xảy ra rồi đấy chứ. Mình đoán hình tượng của mình trong mắt nó đã bị mất đi một phần hoặc mất đi tất cả rồi. Mà bây giờ mình cũng chẳng quan tâm đến điều đó làm gì nữa. Chỉ có điều mình thấy khó chịu vì kết cục lại có một sự chia tay chẳng mấy vui vẻ như vậy tuy rằng mình vẫn cười nói với nó bình thường. Thôi, sự đến thế thì phải thế vậy, chẳng thể nào khác được và lỗi đâu phải tại mình. Tất cả mọi sự đều chỉ trong tưởng tượng của nó và do nó thêu dệt lên chứ mình đâu có cố tình như vậy đâu. Chính nó tỏ ra quan tâm đến mình rồi ăn nói nhăng nhít với mình khiến mình bực mình đập cho tơi bời. Nó tỏ ra tự ái và chắc là giận mình ghê lắm nhưng quả thật mình mà quan tâm tới điều đó thì mình chết liền đấy. Với mình tình bạn bè, chị em cũng quý thật đấy nhưng phải hiểu nhau và phải cùng nhau phát triển đi lên cơ chứ cứ làm nhau bực mình thì thôi đi cho nhanh.


Mình thấy đôi khi mình hơi quân phiệt một chút nhưng như thế mình mới có thể sống thanh thản được. Cuối cùng thì cuộc sống của mình chỉ thuộc về một mình mình thôi và việc nó có vui vẻ hoặc buồn bã hay không là do mình toàn quyền quyết định. Vậy thì mình phải quyết định cho nó luôn vui tươi, thanh thản như mình mong đợi và gạt bỏ những yếu tố khiến cho nó trở nên phức tạp ra bên ngoài. Bất kể yếu tố đó là ai và là cái gì. Đến như người thân của mình nếu khiến mình buồn mình cũng tìm cách lánh xa một thời gian nữa là những người dưng khác và những yếu tố khác trong cuộc đời.


Đến một lứa tuổi nào đó người ta mới nhận thấy điều thực sự cần trong cuộc sống của mình và có đủ dũng cảm để gạt bỏ những yếu tố không cần thiết ra ngoài guồng quay của bản thân mình. Guồng quay ấy sẽ không bao giờ ngừng lại cho đến khi mình trút hơi thở cuối cùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét