My train, Im certain, left the station just when it was due
I must have read the morning paper going into town
And having gotten through the editorial, no doubt I must have frowned
I must have made my desk around a quarter after nine
With letters to be read, and heaps of papers waiting to be signed
I must have gone to lunch at half past twelve or so
The usual place, the usual bunch
And still on top of this I'm pretty sure it must have rained
The day before you came
I must have lit my seventh cigarette at half past two
And at the time I never even noticed I was blue
I must have kept on dragging through the business of the day
Without really knowing anything, I hid a part of me away
At five I must have left, there's no exception to the rule
A matter of routine, I've done it ever since I finished school
The train back home again
Undoubtedly I must have read the evening paper then
Oh yes, I'm sure my life was well within its usual frame
The day before you came
Must have opened my front door at eight o'clock or so
And stopped along the way to buy some chinese food to go
I'm sure I had my dinner watching something on tv
There's not, I think, a single episode of dallas that I didn't see
I must have gone to bed around a quarter after ten
I need a lot of sleep, and so I like to be in bed by then I must have read a while
The latest one by marilyn french or something in that style
It's funny, but I had no sense of living without aim
The day before you came
And turning out the light
I must have yawned and cuddled up for yet another night
And rattling on the roof I must have heard the sound of rain
The day before you came.
Bài hát này là lời tự sự của một cô gái trước khi gặp được tình yêu của cuộc đời mình. Lời bài hát mô tả một cách rất chi tiết cuộc sống của cô, chính xác đến từng giờ, từng phút trên nền nhạc đều đều, buồn man mác.
Lời dịch:
Ngày anh chưa đến.
Ngày nào cũng thế, 8 giờ sáng là em ra khỏi nhà
Em biết chuyến tàu của em giờ đó là chuyển bánh
Trong khi tàu đi vào thành phố, em đọc vài tờ báo
Cái bài xã luận chết tiệt lần nào cũng làm em nhăn nhó
Em phải bắt đầu làm việc vào lúc 9 giờ 15
Một đống thư phải đọc, một đống giấy tờ phải ký
Mười hai giờ hơn em đi ăn trưa
Cùng một chỗ đó, với cùng những con người đó
Và lúc nào em cũng chắc chắn là trời sẽ mưa
Cái ngày anh chưa đến.
Mới 2 rưỡi chiều em đã hút đến điếu thuốc thứ bảy
Thế mà hồi đó em chẳng hề biết là em buồn, lạ thật
Em cứ kéo lê tấm thân mình từ ngày này qua ngày khác
Em giấu mình đi, vì em chẳng thực sự biết cái cóc khô gì
5 giờ là em biến rồi, chẳng bao giờ có ngoại lệ cả
Chỉ là vấn đề thời gian biểu thôi, từ hồi hết học em vẫn luôn làm thế
Chuyến tàu chiều lại đưa em về nhà
Trên đường về đương nhiên em đọc vài tờ báo chiều
Thế đấy, em chắc là cuộc sống của em rất ổn trong cái khung của nó
Hồi em chưa có anh
Em về đến nhà và mở cửa thì đã 8 giờ tối hoặc hơn
Trên đường về em đã mua một bữa tối với vài món Tàu bán sẵn
Em chén chúng một mình trong lúc xem TV
Hình như em chưa bỏ lỡ một tập phim Dallas nào đâu
Đồng hồ chỉ 10 giờ 15 là em đi ngủ
Em hay thiếu ngủ lắm, nên sớm như thế là em đã lên giường rồi
Em cũng đọc một tẹo trước khi ngủ, truyện của Marilyn French hay cái gì đó đại loại thế
Thật buồn cười là em chẳng có tí tẹo khái niệm nào về chuyện sống không mục đích cả
Ngày anh chưa tới ( em thế đấy)
Rồi em tắt đèn
Lại một đêm nữa rồi, em ngáp một cái dài rồi cuộn mình lại
Và em lắng nghe tiếng mưa rơi lách tách trên mái nhà
Cái ngày anh chưa đến...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét