Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

Ngày bảy khắc tinh...

Đến hôm nay thì mình gần như chắc chắn một điều rằng ngày mùng bảy âm lịch là ngày khắc tinh của mình. Thực ra thì mình là một kẻ duy vật gần như hoàn toàn nhưng quả thật không duy tâm không được. Hai lần xuất hành vào đúng ngày mùng bảy là hai lần bị ngã đau đớn ( đấy là hai ngày biết chắc chắn là ngày bảy và đã được cảnh báo trước rồi, còn những lần bị ngã khác thì do không kiểm chứng nên không biết có phải bị đúng vào ngày bảy không). Hôm nay lại là ngày 17 âm lịch và mình tuy không bị ngã nhưng cũng gặp đủ chuyện bực mình từ sáng đến tối.


Buổi sáng, bố hỏi bao giờ lên HN, mình đáp hôm nay. Bố nói hôm nay 17 đấy, để mai đi. Trời ạ, mình đã từng hứa là sẽ không bao giờ xuất hành vào ngày bảy nữa, nhất là khi có người ngăn cản. Năm ngoái đi chơi vào ngày mùng 7 bị gẫy mất 3 cái xương sườn. Cách đây hơn một tháng về TB cũng ngày 7 bị ngã một cú trời giáng bây giờ vẫn còn ê ẩm ( không biết có biến chứng gì không vì còn chưa thèm đi chụp chiếu nữa). Mà điều quan trọng là hai lần đó trước khi xuất hành đều có người ngăn cản, lần đầu là đứa em còn lần thứ hai là mẹ. Hôm nay thì là bố ngăn cản không muốn mình đi. Vậy mà mình vẫn ngoan cố không nghe để cuối cùng lại chuốc lấy sự bực mình.


Cũng là do PH và anh H nhiệt tình nói đi công tác ở QN rồi về qua HP đón mình lên HN luôn. Vậy mà lòng vòng hơn tiếng đồng hồ cậu lái xe không tìm thấy nhà mình, đến khi tìm được thì trời đã tối mịt rồi. Tự dưng lời qua tiếng lại với nhau, PH thì bực vì phải tìm nhà còn mình thì bực vì phải đợi chờ. Cũng cảm thấy hơi ân hận vì trót nặng lời với PH trước mặt cậu lái xe khiến anh chắc tức mình lắm. Anh luôn cau có với mình cái tội thi thoảng cãi lại anh trước mặt người khác, mà nhất là trước mặt nhân viên. Anh mà đã tức thì mình có nói gì cũng chẳng nguôi nổi nên thường thì mình cứ mặc kệ cho đến khi anh tự hết tức thì thôi. Nhưng mà hôm nay thì thấy chán thực sự, giá như không có anh H ở đấy thì đã nói cậu lái xe cho xuống giữa đường rồi muốn ra sao thì ra. Thôi, giải tán luôn cho nhanh hoặc là không bao giờ đi cùng nhau ở chỗ đông người cho đỡ phải càu nhàu.


Lên HN rồi, thấy mệt mỏi. Không phải sự mệt mỏi của thể xác mà là sự mệt mỏi trong suy nghĩ. Nhân đang buồn lại nhớ đến cậu bạn P hôm nay thấy hơi chán cho cách cư xử của cậu ấy. Mấy hôm mình ở HP bận bịu, cậu ấy gọi điện thoại nói nhờ viết cho cái thư bằng tiếng Anh đàm phán với đối tác nước ngoài về phương thức thanh toán. Mình bận quá chưa viết kịp cho cậu ấy thì cậu ấy gửi mail, nhắn tin, gửi message, gọi điện tán loạn cả lên. Ngay khi rảnh rỗi, mình ngồi ngay vào máy viết thư giúp cậu ấy rồi gửi mail luôn. Gửi xong mình còn cẩn thận gửi mess và nhắn tin qua điện thoại cho cậu ấy để cậu ấy check mail. Vậy mà cậu ấy nhận được chẳng một lời cảm ơn mình, thậm chí không một dòng thông báo là đã nhận được email của mình nữa cơ. Đến sáng nay mình online, thấy cậu ấy trong skype, mình hỏi nhận đc mail chưa, cậu ấy nói là nhận được rồi nhưng bận quá quên cả gửi mail cảm ơn. Mình vẫn cười trêu cậu ấy và cũng không lấy làm phiền lắm nhưng nghĩ lại thì cậu ấy vẫn thường tệ như thế từ trước đến nay rồi. Luôn luôn là một phía mình giúp cậu ấy chuyện này chuyện kia và cậu ấy thì coi như điều đó là đương nhiên không phải bàn cãi, không cần phải cảm ơn. Mình thì cần quái gì câu cảm ơn của cậu ấy nhưng cậu ấy có vẻ thực tế đến mức thực dụng làm mình hơi buồn. Cũng chẳng phải bạn thân gì cho lắm, chỉ là bạn học cùng cấp 3 thôi và thực tế là mấy lần mình có việc nhờ thì cậu ấy đều thoái thác không giúp lần nào cả. Nhưng mình cũng chẳng hẹp hòi đến mức khi cậu ấy cần thì mình lại không giúp. Chỉ có điều mình buồn cho lòng biết ơn và sự thực dụng của loài người mà thôi.


Một ngày dở hơi thế đấy, nhưng cũng sắp qua rồi. Hy vọng ngày mai là một ngày vui tươi chứ không u ám như ngày hôm nay. Mà thực ra thì mình cũng chẳng care lắm đến những sự đã xảy ra đâu, đối với mình dường như đã miễn dịch với nỗi buồn bực rồi thì phải. Chẳng có nỗi bực tức nào của mình kéo dài quá 5 phút bởi vì mình biết nếu tức giận quá 5 phút thì máu sẽ trở thành độc tố có thể giết chết mình được. Cho nên nói thì nói vậy thôi nhưng mình đã cười từ lâu rồi. Ka ka...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét