Thứ Năm, 9 tháng 10, 2008

Tháng Mười xôn xao.


Tháng Mười đến với những bước chân khẽ khàng, reo vui như mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Đêm tháng Mười nồng nàn với hương thơm đậm đặc của hoa sữa và ngoài phố những hàng cây sấu già thi nhau trút lá vàng dưới gốc cây như những cơn mưa rào bé nhỏ. Heo may se lạnh đủ để ai đó đi trên đường phố cứ muốn khép chặt hai tà áo và đủ để đánh thức những ký ức xa xôi chợt ùa về chiếm giữ hồn người trong một chiều thu quá đỗi an bình.


Đêm tháng Mười nằm ngủ, tấm chăn mỏng đắp hờ ngang ngực, tai lắng nghe hơi thở của mùa thu đã đi được hơn nửa chặng đường. Hơi thở ngập ngừng ấy là ngọn heo may phập phồng ngoài hiên vắng, làm xao xác những chiếc lá khô khốc bên lề đường. Làn gió đem hương thơm đến, hương tháng Mười không phải mùi hương thoang thoảng thanh khiết lúc có lúc không mà rất nồng đượm và ngan ngát như muốn đánh thức tất cả mọi giác quan trong cơ thể con người. Tháng Mười mênh mông và xao động với những cơn mưa ngắn ngủi cô độc. Mưa tan, mây vẫn không chịu bay đi để lại một bầu trời màu xám u hoài và cái lạnh lẽo lan vào trong từng tế bào li ti trên da thịt, làm râm ran một cảm giác mơ buồn.


Tháng Mười, làn da khô trên đầu ngón tay và tâm hồn man mác như cả tinh cầu giá lạnh. Tháng Mười, nét son đỏ tươi bước ra phố, chiếc áo thu xanh lộng lẫy trong chiều. Tháng Mười mênh mang quá tháng Mười ơi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét