Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2008

Màu xanh trong nhạc phẩm của Đoàn Chuẩn.

Tôi rất yêu những tác phẩm của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn, một phần vì đó là những bản tình ca rất đỗi mượt mà, êm ái và thiết tha; một phần vì nhạc sĩ rất hay viết về một " tà áo xanh" nào đó. Tôi thấy ông lãng mạn, có một phần lãng tử và bởi một lẽ tôi cũng rất yêu màu xanh, màu của bầu trời thanh bình, màu của biển biếc, màu của đôi mắt những đứa trẻ thơ ngây và màu của một tâm hồn tĩnh lặng.


Đoàn Chuẩn còn hay viết về mùa thu, một mùa với bao mơ màng vương chút buồn hư ảo. Mở đầu bài " Gửi gió cho mây ngàn bay" là câu " Với bao tà áo xanh đây mùa thu". Rồi trong suốt cả bài hát luôn nhắc đến một " lá thư xanh" với " màu xanh ái ân", một thứ màu rất đỗi trừu tượng và mơ hồ, chắc không một hoạ sỹ nào có thể pha nổi mà lại rất thực, thực như " thu trần gian" vậy. Trong bài hát " Tà áo xanh" cũng có một đoạn:


" Em còn nhớ anh nói rằng
khi nào em đến với anh
xin đừng quên chiếc áo xanh
Em ơi, có đâu ngờ đến rằng
có màu nào không phai
như màu xanh ái ân."


Lại là " tà áo xanh" và " màu xanh ái ân". Dường như với nhạc sĩ, màu xanh gắn liền với tình ái, với những lời hẹn hò yêu đương, với nỗi nhớ nhung sầu thảm... Trong bài " Cánh hoa duyên kiếp" có đoạn:


" Hẹn một ngày nao khi màu xanh lên tà áo,
Tình thương lên quầng mắt anh đón em về thuyền mơ."


Đến bài " Thu quyến rũ" thì nhạc sĩ cũng phải thốt lên rằng:


" Anh mong chờ mùa thu
Tà áo xanh nào về với giấc mơ
Màu áo xanh là màu anh trót yêu
Người mơ không đến bao giờ."


Hình như với nhạc sĩ, màu xanh còn trượng trưng cho một tình yêu rất xa vời và vô vọng, một tình yêu đơn phương, không được đền đáp, một mối tình buồn và đẹp như thơ...


Những tình khúc của Đoàn Chuẩn thường in đậm bóng dáng mùa thu Hà Nội, đó là những bài Gửi gió cho mây ngàn bay, Lá thư, Thu quyến rũ, Cánh hoa duyên kiếp, Tà áo xanh, Chuyển bến, Lá đổ muôn chiều... Tuy nhiên, tôi lại thích nhất bài hát duy nhất ông viết về mùa xuân, bài " Gửi người em gái". Mỗi khi những cầu hát đầu tiên được cất lên, tôi thường cảm thấy nao lòng:


" Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng
Rừng đào phong kín cánh mong manh hé hoa lòng
Hà Nội chờ đón tết, vắng bóng người đi, liễu rũ mà chi
Đêm tân xuân, hồ Gươm như say mê
Chuông reo ngân, Ngọc Sơn sao uy nghi
Đường phố vắng bóng đèn
Chạnh lòng tôi nhớ tới người em."


Chỉ vài nét chấm phá thôi mà sao như thể nghe thấy hơi thở mùa xuân đang thổi đằng sau, làm tung vài nhánh tóc tơ của người em gái bé nhỏ. Và bao giờ hình ảnh người con gái cũng được gắn liền với màu xanh, với những kỷ niệm thật đẹp:


" Nhưng một sớm mùa thu giữa khung trời tím ngắt
Nàng đi gót hài xanh
Người đi trong dạ sao đành
Đường xưa lối cũ ân tình nghĩa xưa."


Những nhạc phẩm ấy ra đời cách nay đã hơn nửa thế kỷ mà sao giờ đây nghe lại vẫn rung động lòng người đến vậy. Có phải bởi mùa thu muôn đời vẫn thế và tình yêu luôn là thứ ta tìm kiếm trong cuộc đời?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét