Thứ Tư, 18 tháng 2, 2009

Buồn buồn

Hôm nay tự dựng lại buồn. Lâu lắm rồi nỗi buồn không cha không mẹ như này mới lại xuất hiện, kiểu buồn man mác của thời đại hay là của thời tiết cũng cóc biết nữa. Mà tâm trạng mình thì cũng nóng lạnh khác nào thời tiết vậy. Mình vui thì mình chẳng cần biết ai buồn nhưng nếu mình buồn thì chẳng ai vui nổi với mình. Hèn nào mà người bạn trai ngày xưa hay càu nhàu rằng lúc nào em thích thì em đưa anh lên tận mây xanh còn lúc em không thích thì em thả anh rơi cái bịch xuống đất đau điếng hết cả người. Lúc anh nói vậy mình thường chỉ biết ngoác miệng ra cười khì khì xí xoá thôi. Mọi người cũng nói khi mình hiền thì giống như một con thỏ non còn khi mình tức giận nom mình hung dữ như một con sư tử ( ặc ặc ). May mà mình cũng hiếm khi tức giận đến tột độ bởi vì những lúc như vậy mình thường tự nhốt mình trong phòng khóc lóc hay phá phách một hồi cho hạ hoả chứ không thích thể hiện ra trước mặt người khác.


Nỗi buồn, là một cảm giác rất khó diễn tả. Nỗi buồn của mình, có thể có lý do nhưng có thể lý do quá đỗi mơ hồ. Tự dưng thấy buồn vô cớ, muốn bực bội tức giận với ai đó mà chẳng có một lý do nào cụ thể. Muốn nói những lời cay đắng, muốn căm ghét ai đó mặc dù bình thường mình chẳng ghét ai cả. Cũng có thể cảm giác đó sẽ qua mau và mình lại trở lại hiền hoà như trước nhưng dường như trong lòng mình có một điều gì đó đổ vỡ rồi. Có phải bởi mình đã mất lòng tin vào con người rồi không? Có phải mình mất lòng tin vào tình cảm thiêng liêng của con người? Bởi thực tế cho mình thấy chẳng có cái gì đáng tin hết. Giá như mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, mũi không ngửi thấy, tay không sờ thấy, làn da không cảm thấy và đầu óc không suy diễn thì tim không đau và hồn không bị dày xéo. Nhưng khốn nỗi tất cả các giác quan của mình lại vẫn hoạt động bình thường cho nên mình bị kết tội phải sống cô độc trong hết cõi đời này. Mình vẫn bình tĩnh với lời kết tội này đấy nhưng không hiểu sao đôi khi lý trí và tình cảm như muốn chống lại thì phải nên mới có những mâu thuẫn nội tâm, mới có những nỗi buồn kiểu như thế này. Đằng nào thì cũng sống cô độc làm sao cứ phải hoắng lên một hồi để rồi lại lắng dịu trong cảm giác xuôi tay chịu trận. Đằng nào thì cũng cô độc việc gì phải thổn thức vì một lý do cỏn con nào đó. Thôi, ngủ yên đi mọi cảm xúc của ta. Ghét buồn lắm đấy, đời vui thế kia mà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét