Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Yêu một người có cần một lý do nào không?

Hôm trước đọc lại bài phỏng vấn " Chồng Phi Thanh Vân kể xấu vợ " trên báo vnexpress.net, có câu hỏi là nếu không nhờ đến dao kéo, Phi Thanh Vân vẫn còn là cô gái " ngực phẳng, hở lợi, răng chòi " thì anh có dám yêu lấy cô ấy làm vợ không, chồng cô ấy đã có một câu trả lời rất mơ hồ, đại ý là đó là một giả thiết không có thật nên không chắc sẽ có chuyện yêu đương xảy ra... Chuyện đó cũng là lẽ thường tình thôi, nhất là người ta vẫn hay nói " gái ham tài, trai ham sắc ". Nếu chỉ là thích thì có thể người ta thường thích những người đẹp đẽ và tài giỏi nhưng tình yêu lại có những lý lẽ riêng của nó mà không ai có thể ngờ tới được.


Đôi khi, ta yêu một người mà không cần phải có một lý do cụ thể. Tình yêu đến bất ngờ không ai đoán trước, đó là giây phút ta bất chợt gặp mắt ai đó đang nhìn, đó là khi hai người trao nhau nụ hôn dài bất tận tưởng chừng không kết thúc, hay tình yêu là nỗi nhớ không nguôi khi đã chia xa...? Ta yêu một người đâu cần biết người đó như thế nào, giàu hay nghèo, già hay trẻ, cao hay thấp, địa vị xã hội ra sao...? Chỉ biết yêu là yêu thôi, vì tình yêu có một chút bốc đồng và mù quáng nên nếu phải xét đến những yếu tố trên thì tình yêu có phần quá tỉnh táo mất rồi.


Nhớ có lần nói chuyện về tình yêu trong phim " Titanic" với một ông bạn người nước ngoài, ông ấy bĩu môi lắc đầu nói rằng trong thực tế không có những tình yêu kiểu thế, nghĩa là một cô gái xinh đẹp, địa vị xã hội cao sẽ chẳng đời nào lại đi yêu một anh chàng cầu bơ cầu bất không xu dính túi như vậy. Có nghĩa là tình yêu lãng mạn đó chỉ có thể tìm thấy trên phim ảnh mà thôi... Cãi nhau, tranh luận một hồi rồi lại cười xoà với nhau thôi. Chẳng khẳng định điều gì và cũng chẳng cố bênh vực điều gì bởi vì mỗi người có cái nhìn khác nhau về tình yêu. Chỉ định nói về một tình yêu thuần tuý, yêu chỉ để mà yêu, yêu là rung động cao nhất của trái tim, không hề nghĩ đến một kết cục nào đó, không hề nghĩ bắt buộc phải dẫn đến hôn nhân, không hề nghĩ tình yêu đó sẽ dẫn đến thiên đường hay địa ngục. Một tình yêu nguyên thuỷ, thì cần gì biết người đó là như thế nào, giống ta hay khác ta?


Đã bao giờ bạn yêu đến đau thắt lòng một người nào đó chưa? Đã bao giờ bạn yêu ai đến mức nhìn thấy người đó mà bạn cảm thấy như nghẹn lời không thốt ra được một câu nói chưa? Nếu câu trả lời là có thì bạn đã hiểu tình yêu thực sự là gì. Còn nếu không thì xin lỗi là bạn không hiểu tình yêu là gì đâu, tranh luận chỉ thêm phí lời. Yêu một người đâu vì họ có bất cứ điều gì mà chỉ vì họ là chính họ thôi. Yêu một người là yêu bản thân con người họ chứ không phải vì tất cả những thứ họ khoác trên người hay những gì ở bên ngoài con người họ. Yêu một ai đó, không phải ta sẽ tốt hơn hay xấu hơn mà cuộc sống chắc chắn có ý nghĩa hơn. Yêu một người, có thể ta sẽ buồn hoặc vui và chắc chắn một điều ta không còn là ta như trước khi ta yêu người đó nữa. Đó có thể là sự kỳ diệu của tình yêu mang lại nhưng cũng có thể là tai hoạ do tình yêu gây ra. Niềm hạnh phúc, lẽ sống và thậm chí cả cuộc sống của một con người đôi khi lại chỉ phụ thuộc vào việc ta yêu một người nào đó... Thế mới biết, ngoài cái rộng lớn mông lung của vũ trụ, con người cũng quá nhỏ bé trước một thứ dường như vô hình mà lại có quyền năng siêu việt, đó là tình yêu.


Nếu mất đi tình yêu, con người còn lại được gì?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét