Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

Đọc "Cún bụi đời"

Đọc xong cuốn " Cún bụi đời " của tác giả người Pháp Daniel Pennac rồi, dễ thương thật. Mình vốn không thích chó mèo mấy nhưng thích đọc hay xem phim về mấy con vật nhỏ xinh này, bao giờ cũng đậm đặc chất nhân văn với một giọng điệu hóm hỉnh, vui tươi. Tâm đắc nhất câu cuối cùng tác giả viết: " Khi quyết định sống với một con chó, nghĩa là bạn phải sống với nó đến trọn đời. Đừng bao giờ bỏ rơi nó. Đừng bao giờ làm vậy. Bạn hãy nhập tâm thật kỹ điều này trước khi quyết định nhận nuôi một con chó." Câu nói đó có lẽ cũng đúng với bất kỳ con vật nuôi nào.


Nhưng mình đọc câu này muộn quá, quá muộn bởi vì mình đã trót bỏ rơi con mèo Kitty của mình rồi, nếu mình đọc câu này sớm hơn chắc chắn là mình sẽ không bao giờ bỏ rơi nó. Chuyện với con Kit vẫn luôn là một nỗi ám ảnh buồn rầu đối với mình đến mức đôi khi mình muốn phát khóc lên được khi nghĩ đến nó. Nếu mình biết mình không thể gắn bó với nó được thì mình đã không nhận nuôi nó rồi. Cũng chính vì không muốn và không thể gắn bó với bọn này nên có lẽ con Kitty là con vật nuôi duy nhất của mình trong đời, trước đây và mãi mãi về sau này. Thà không nuôi bọn chúng còn hơn nuôi rồi lại bỏ rơi chúng. Vì nói cho cùng mình tin rằng bọn chó mèo cũng có tình cảm giống con người vậy, ai tốt với chúng thì chúng sẽ tốt lại cho nên nếu mình bỏ rơi chúng chúng sẽ buồn lắm. Cũng giống y như khi mình bị ai đó bỏ rơi vậy.


Trong truyện cũng thích câu " Không ai thuần hóa ai và không ai bị thuần hóa " của tác giả. Giống như con người, loài chó cũng có phẩm cách và phẩm cách của con chó là được làm chó. Còn phẩm cách của một con người: hãy làm một con người đúng cách. Nguyên tắc của tình bạn là tôn trọng những điểm khác biệt của nhau, không nên áp đặt suy nghĩ cho nhau dù là trong tình bạn với một con chó.


Cho nên, truyện dành cho thiếu nhi và viết về loài chó mà lại cũng là viết về con người vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét