Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009

Còn chút gì để nhớ

- Vũ Hữu Định -


Phố núi cao, phố núi đầy sương


Phố núi cây xanh, trời thấp thật buồn


Anh khách lạ, đi lên đi xuống


May mà có em, đời còn dễ thương.


 


Phố núi cao, phố núi trời gần


Phố xá không xa nên phố tình thân


Đi dăm phút đã về chốn cũ


Một buổi chiều nao lòng bỗng bâng khuâng.


 


Em Pleiku má đỏ môi hồng


Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông


Nên tóc em ướt và mắt em ướt


Nên em mềm như mây chiều trong.


 


Xin cảm ơn thành phố có em


Xin cảm ơn một mái tóc mềm


Mai xa lắc trên đường biên giới


Còn một chút gì để nhớ để quên.


 


Xin cảm ơn thành phố của em./.


 


Đọc bài thơ này lại nhớ thành phố Buôn Ma Thuột mình đã đi qua một mùa hè, nhớ vì chưa đi Pleiku bao giờ nên tưởng tưởng nó giống thành phố Tây nguyên mình đã đến. Không phải mùa đông nên trời không mù sương và tóc mình không ướt, mắt mình không ướt. Có lẽ thích nhất câu tả này về một người đàn bà của thi sĩ " Nên em mềm như mây chiều trong". Đã ai thấy mình mềm như mây chiều trong một ngày mùa đông chưa nhỉ? Nếu ai thấy được vậy thì người đó cũng đáng để mình yêu lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét