Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2009

Nghe " Ngày không mưa " của Hồng Nhung


Mấy hôm nay trời mưa phùn sụt sùi hoài. Thi thoảng mới có ngày hửng nắng lên rồi lại những chuỗi ngày mưa nồm ẩm ướt. Thời tiết miền Bắc thất thường vậy mà tôi chẳng bao giờ rời xa nó được, có lẽ là thói quen, có lẽ là tình yêu cũng không chắc lắm.


Chiều mưa, giở lại đống đĩa thấy CD "Ngày không mưa" của Hồng Nhung. Khi cả căn phòng tràn ngập giọng hát trong vắt ấy cũng là lúc bao nhiêu cảm giác xưa cũ lại ùa về bên tôi. Nhớ những ngày mưa gió xa xưa, nằm nghe mãi những ca khúc này để mặc cho nỗi buồn xâm chiếm cả tâm hồn. Đĩa nhạc ấy, tôi mua đã lâu lắm rồi, từ gần chục năm trước. Đó là những bản tình ca mùa đông rất đẹp và da diết. Mười bài hát là mười lời tâm sự của người con gái đã từng yêu và đã ra khỏi tình yêu nhưng tình yêu ấy vẫn luôn lẩn khuất bên cô như một hoài niệm, như một nỗi ám ảnh mãi không nguôi.


Bối cảnh của bầu tâm sự là từ mùa thu vàng:


" Đã hết rồi ngày nắng chói chang


Lúa đã vàng chiều đã khói sương


Và đã hết rồi mùa bão với giông


Gió thu trong vườn vắng man mác hương đêm..."


( Tình yêu ở lại - Quốc Trung, Dương Thụ )



sang đến mùa đông, một mùa đông lạnh lẽo và rét buốt:


" Mùa đông, mùa đông


Bài hát ru nghe buồn không, buồn không


Bờ đê, bờ đê


Dài mãi những con đường quê, đường về quê..."


( Bài hát ru mùa đông - Dương Thụ )



Người con gái ấy, trong một đêm mùa đông, nhớ xót xa những kỷ niệm cũ:


" Nghe câu hát buồn, một đêm mưa tháng giêng


Mưa giăng trên bầu trời khuya vắng lặng


Xa nhau em mới hiểu, rằng thương anh xiết bao


Đã biết mất rồi, lòng em sao muốn gọi..."


( Một đêm mưa tháng giêng - Huy Tuấn )



Rồi nỗi xót xa ấy cất lên thành câu hỏi đau đến xé lòng:


"Vì sao lại chia tay? Vì sao chẳng trở về


Vì sao ngừng mê say, vì sao chẳng mãi mãi?"


( Họa mi hót trong mưa - Dương Thụ )



Có cái gì mãi mãi trong cuộc đời này không? Người con gái nào không một lần trong đời tự hỏi rằng tại sao lại chia tay, tại sao không thể yêu nhau mãi. Một câu hỏi không bao giờ có câu trả lời.


Người ấy đã ra đi rồi, chỉ còn cô ngồi lại một mình với câu hỏi:


" Anh giờ ở nơi chốn nào sao chẳng về với em


Có nghe lời âu yếm trái tim của em


Anh giờ ở nơi chốn nào có nghe bài hát xưa


Tiếng ca giờ than trách, trách ai vội vã..."


( Sao chẳng quay về - Quốc Trung )



Ôi, đàn bà muôn đời vẫn thế, luôn yêu dại khờ và si tình biết bao, bởi lẽ:


" Biết thế rồi sao tình vẫn khó quên


Đã yêu rồi trái tim này có anh thôi"


( Sao chẳng quay về - Quốc Trung )



Nhưng, hết mưa là nắng về, một ngày nắng lên, người con gái đó đã hồi sinh:


“ Đã qua rồi tháng mưa buồn


Xòe tay đón những tia nắng hồng


Và lại hát như thể đã yêu rồi


Và đôi mắt đã sáng ngời xuân”


( Ngày không mưa – Quốc Trung, Dương Thụ )



Và:


“ Đã hết buồn và hết vấn vương


Đã hết hờn giận hết nhớ thương


Và đã hết ngồi nhìn mãi bóng đêm


Sớm nay em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm”


( Tình yêu ở lại – Dương Thụ )



Nắng về, đông qua, xuân tới mang theo niềm vui mới:


“ Gió cuốn mây đi ngày không có mưa


Một ngày ấm áp không mưa để nắng thơm


Lũ bướm bay về


Ríu rít chim về


Và tiếng hát bay về chan chứa tình”


( Ngày không mưa – Quốc Trung, Dương Thụ )



Và anh về, cùng nắng hè sang:


“ Những con đường bỗng vui là thế


Vì biết anh về lá xanh gọi gió hè


Rất yêu đời mấy ô cửa nắng


Vì biết anh về sớm nay cửa sáng ngời”


( Ngày anh về - Quốc Trung, Dương Thụ )



Một kết thúc có hậu nhưng sao hồn tôi mãi chơi vơi? Bởi ngoài kia mưa phùn vẫn cứ rơi mãi không thôi. Biết bao giờ nắng hồng mới trở về?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét