Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2009

Sẽ có một ngày ta hối tiếc...

Khi ai đó ở bên ta từ rất lâu rồi, ta cứ nghĩ đó là sự thường không có gì đặc biệt. Nhưng bỗng một ngày khi người đó rời xa ta, ta mới thấy người đó quan trọng với ta đến nhường nào. Cả một bầu trời hoang lạnh bủa vây ta trong cái lạnh lẽo cô độc cõi trần gian.

Cha mẹ, lúc còn ở bên ta, ta coi đó là lẽ tự nhiên như khi sinh ra đã có sẵn trời với đất. Ta đòi hỏi ở cha mẹ đủ điều và coi việc đáp ứng một cách vô điều kiện các đòi hỏi của ta là lẽ đương nhiên. Khi cha mẹ không làm theo ý ta, ta mặc sức giận dỗi và trách hờn vô cớ, tự hỏi rằng sao cha mẹ không chịu hiểu ta chút nào hết, không chịu lắng nghe những lý lẽ của ta. Rồi khi bị cha mẹ mắng mỏ, ta lại thầm trách giận trong lòng, giọt nước mắt rơi lã chã trong nỗi cay đắng. Đôi khi ta có nói lời hỗn láo với cha mẹ, buột miệng nói ra những câu khiến cha mẹ buồn lòng mà cũng không thể cất lời xin lỗi vì tính cách ngang bướng của tuổi trẻ. Đôi khi, trong suy nghĩ nông nổi, ta tự cho ta là thế hệ trẻ còn cha mẹ đã già, đã hết thời từ lâu rồi... Đâu biết rằng sẽ có lúc ta thèm biết bao quay trở lại những khoảnh khắc đó, ta sẵn sàng thú nhận hết những điều phi lý của mình, ta sẵn sàng nhận hết mọi lỗi lầm của mình, ta sẵn lòng hàng nghìn lần xin cha mẹ tha thứ cho những lời vô lễ. Nhưng, thời gian chỉ có một chiều tiến lên phía trước mà chẳng hề có chiều quay ngược trở lại. Cho nên có đôi khi, ta chỉ biết rơi nước mắt lặng thầm khi tất cả đã quá muộn, ta không thể nói với cha mẹ dù chỉ một lời vì họ đã rời xa ta đi về thế giới bên kia mất rồi.

Cô bạn thân của tôi, khi mẹ cô ấy ốm nặng tưởng chừng sắp đi xa, cô ấy nói với tôi rằng sao cô chỉ nhớ nhất những lần mẹ gọi điện nói cô về nhà chơi nhưng cô đã từ chối không về vì một sự bận rộn nào đó hay thậm chí chỉ vì một lý do rất vu vơ. Cô ấy nói rằng nếu mẹ qua khỏi thì từ sau này trở đi sẽ chăm về thăm mẹ hơn. Nhưng cô cũng biết chắc một điều rằng nếu mọi sự bình an trở lại, cô ấy sẽ lại có những lý do mới để biện hộ cho việc lười thăm viếng của mình. Sự đời vẫn vậy, nước mắt thường chảy xuôi chứ có bao giờ chảy ngược. Cha mẹ già luôn chỉ có một niềm vui gần như duy nhất là được nhìn thấy con cháu nhưng ngược lại đâu phải lúc nào cũng đúng như thế. Tôi nhớ nhất những lần trót làm bố mẹ phiền lòng, vì một câu nói hay vì một hành động nào đó của mình. Nhìn mái đầu bạc và nỗi buồn lặng trên mặt bố mẹ mà sao quá đỗi xót xa, biết rằng cả đời mình sẽ bị ám ảnh bởi những hình ảnh đó. Biết rằng sẽ có lúc sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì trên đời này chỉ để thấy cha mẹ còn ở bên cạnh mình bình yên như trong hiện tại. Biết rằng sẽ có lúc sẵn sàng trả bất cứ giá nào chỉ để được nghe cha mẹ mắng một câu bởi sẽ có lúc những ước ao đó chỉ là điều không tưởng... Biết vậy mà sao có những lúc thật vô tình...

Cho nên những ai còn cha mẹ hãy đừng quá vô tình. Sẽ có lúc ta hối tiếc thật nhiều...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét