Thứ Năm, 14 tháng 6, 2007

Mỗi sớm mai thức dậy

Buổi sáng đi ra ngoài đường, không khí thật trong lành và mát mẻ vì đêm qua đã có một trận mưa rất to. Tự dưng thấy lòng vui vui, nở một nụ cười bâng quơ. Vào chợ, mua đồ, nói chuyện tầm phơ tầm phất với mấy chị bán hàng, thấy cuộc đời sôi động và đáng yêu. Chả bù cho ngày hôm qua, cuộc đời sao u uất…

Gần 2 giờ sáng mới đi ngủ. Tối qua người ấy gọi điện nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, câu chuyện kéo sang cả ngày hôm nay nữa, nói những câu chuyện dài lê thê bất tận. Bao giờ đầu tiên cũng là hỏi han về công việc. Người ấy luôn tỏ vẻ lo lắng cho công chuyện làm ăn của tôi. Luôn đưa ra những giải pháp, mỗi lần một giải pháp, khả thi hoặc không khả thi nhưng lúc nào cũng rất sáng tạo. Tôi rất ngưỡng mộ trí tuệ của người ấy, hiếm ai trong đời này có được sự ngưỡng mộ đó ở tôi lắm. Sau công việc bao giờ cũng là những câu chuyện tầm phào, những triết lý lặt vặt của người ấy về cuộc sống. Tôi hay tranh luận với người ấy về những triết lý mà tôi cho là củ chuối đó nhưng thường thì chẳng bao giờ đi đến kết quả nào khả dĩ cả. Rồi ai cũng vẫn giữ những ý kiến của mình thôi.

Cuối cùng bao giờ cũng là một màn tâm sự chuyện tình bạn tình yêu. Hầu như chỉ một mình người đó độc thoại và sa lầy vào những chuyện riêng tư, sa lầy vào kỷ niệm với những cô người yêu xinh đẹp và ngoan hiền, sa lầy vào mối tình sâu đậm hơn chục năm không có hồi kết thúc... Trong những cuộc điện thoại như thế này, tôi chẳng cần phải nói gì nhiều, chỉ cần lắng nghe và thỉnh thoảng ừ à cho người ấy biết rằng tôi đang lắng nghe đấy. Thế thôi.

Rồi đột nhiên người ấy thông báo rằng một người bạn của người ấy mới mất vì tai nạn giao thông. Chị ấy đang đi bộ trên đường Hoàng Quốc Việt thì có hai xe máy đâm vào nhau và văng vào chị. Chị ngã ra bất tỉnh, được đưa vào bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi. Thật là bàng hoàng. Đó là một phụ nữ đẹp đài các và sang trọng, đã có lần ngồi uống nước với người ấy ở chỗ tôi. Người ấy nói rằng người ấy thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và vô nghĩa quá. Vừa mới đi uống café với một người, ngày mai đã biết tin người đó không còn trên cõi đời này nữa.

Cuộc đời là vậy mà. Giữa cái mất và cái còn cũng chỉ là một ranh giới rất mong manh. Ngày hôm nay còn sống, còn làm việc, còn buồn vui giận hờn, còn tranh cãi với người nọ người kia…, ngày mai đã không còn tồn tại nữa. May ra mình chỉ còn sống trong ký ức của mọi người nhớ về mình. Thế mới biết cuộc sống là đáng quý, còn được sống, còn được bày tỏ mọi cảm xúc vui buồn của mình với thế giới thật là hạnh phúc biết bao. Vậy mà sao nhiều khi quá hững hờ với cuộc sống này? Vậy mà nhiều khi không biết tự thương mình? Vậy mà sao nhiều khi muốn buông?

Cho nên mỗi sớm mai thức dậy, nhìn vào gương và mỉm cười với bóng mình trong đó. Đi ra ngoài gặp ai cũng tươi cười chào hỏi. Sẵn sàng giúp đỡ những người yếu đuối hơn mình. Sẵn sàng tha thứ cho những lỗi lầm của những người dù quen hay lạ. Cuộc sống dù có thất bại và nhiều phiền muộn thì cũng chỉ coi là những chuyện nhỏ. Bởi vì cuộc sống dù có tệ đến đâu thì vẫn còn hơn khi mình đã mất đi rồi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét