Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2007

Ghen tuông gì

Chiều, lại chiều. Quán vắng khách và không gian im ắng. Ngồi mãi ở bàn máy tính và nghe mãi một đĩa nhạc piano êm đềm. Thấy chiều nhẹ trôi bình yên và lặng lẽ quá. Có một chút buồn phảng phất đâu đây. Đọc một bài về sự đam mê và tình yêu, chợt thấy lòng nhiều cảm xúc…

Tôi ghen ư? Cũng không rõ cảm giác của mình thế nào nữa. Một nỗi buồn cứ lan tỏa mãi trong lòng. Tự nhủ rằng ai cũng có quá khứ, ngay cả bản thân mình cũng thế thôi, quá khứ có khi rất đẹp có khi rất tồi tệ không muốn nhớ đến nữa. Thế mà sao cứ thấy nghèn nghẹn trong lòng khi nghĩ đến những điều không nên nghĩ, tưởng tượng ra những điều không nên tưởng tượng.

Đã qua cái thời ghen mà dám đến thẳng nhà tình địch để dằn mặt cho bõ ghét rồi. Bây giờ cảm giác ghen là một chút buồn, giống như ngày xưa yêu người tình đầu. Hồi đó cũng hiền như bây giờ ( híc!), ngồi nói chuyện với tình địch như một người bạn thân mà tim cứ nhoi nhói đau. Ờ, khả năng ngoại giao của mình cũng khá tốt nên chưa bao giờ ( và có lẽ không bao giờ) thể hiện ra bên ngoài là mình đang ghen với một ai đó. Chỉ lẳng lặng buồn và lẳng lặng chờ đợi người ta lựa chọn giữa mình và một ( hoặc một vài ) người khác. Đã qua cái thời muốn tranh đấu để giành lấy hạnh phúc cho mình rồi. Đã quá mệt mỏi để phải làm một điều gì đó mới có được điều mình mong muốn. Chỉ còn đủ sức để chờ đợi với một sự nhẫn nại và một sự dịu dàng êm ái nhất có thể có. Chỉ còn đủ sức để làm một dòng suối mát lành, một nơi dừng chân ấm áp, một bến đỗ bình yên cho bàn chân ai đó đã quen với lang thang phiêu lãng.

Chỉ đủ sức vậy thôi, còn nếu ai đó không nhận ra mình chính là bến đỗ thì cũng đành chịu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét