Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2007

Rượu và thuốc lá

Không hiểu mình biết uống rượu từ bao giờ, và thuốc lá, cái thứ độc hại đó đôi khi buồn hoặc căng thẳng quá cũng được mình chiếu cố đến. May mà ít khi quá buồn hoặc quá căng thẳng. Mình vốn không có cảm tình với những đứa con gái phì phèo thuốc lá nhưng với bản thân thì đôi khi cũng tự nuông chiều một chút. Có sao đâu, mình là người tự do mà.

Rượu thì mình uống ít khi say lắm bởi vì mình là “dũng sỹ diệt mồi”, thường bao giờ cũng phải ăn cái gì đó rồi mới uống. Mà nếu có uống thì cũng chỉ uống từng ngụm nhỏ, “dăm phần trăm” thôi chứ ít khi “ trăm phần trăm” lắm. Khi uống bao giờ cũng phải có một cốc nước lọc hay nước ngô bên cạnh để “ làm loãng cái vị cay của rượu” đi. Cứ một ngụm nhỏ rượu đi kèm mấy ngụm lớn nước thì mình cũng uống được già nửa chai vodka nhỏ mà không hề hấn gì ( híc). Còn nếu uống beer thì có vẻ tốt hơn, khoảng 3 chai Hà Nội hoặc 5 vại beer hơi mới hơi hơi lơ tơ mơ.

Bây giờ thì mình cũng nhớ ra tại sao mình lại uống được rượu. Là do bố mình huấn luyện cho mình từ nhỏ đấy. Nhà chỉ toàn con gái, chỉ có bố là đẹp giai nhất nhà nên mỗi khi bố uống rượu ( cũng uống ít thôi) thì thường cho cô con gái rượu một ly nhỏ ( có lẽ cái cụm từ “ con gái rượu” cũng xuất phát từ lý do tương tự như thế này nhỉ). Còn mẹ mình thì phản đối quyết liệt vì “ con gái mà rượu chè là mất nết”. Nhưng cuối cùng phe bố - con gái rượu vẫn thắng vì theo bố con gái cũng cần phải biết uống rượu để sau này còn tiếp khách chứ. Ke ke ke… Rồi bây giờ bố không uống được rượu nữa ( vì bị bệnh cao huyết áp) thì vẫn âm thầm tiếp tế cho mình những chai rượu tây mỗi khi mình ghé về thăm nhà.

Hồi nhỏ hay uống rượu với bố, lớn lên chả thấy tiếp khách đâu mà chỉ chén chú chén cô với mấy anh bạn. Nhưng các anh bạn thì cũng hay nương nhẹ mình lắm nên khi uống thường để cho mình tự do, uống được bao nhiêu thì uống. Cũng có một số người chẳng nương nhẹ được như thế đâu, khi mình nói “ Rượu bất khả ép” thì thường nói thêm “ Ép bất khả từ” và nói “ Uống rượu một mình phí cả rượu” ( híc híc…). Tuy nhiên, rất may là mình có nguyên tắc nên dù bị ép mình cũng không bao giờ uống quá khả năng của mình để bị rơi vào tình thế dở hơi. Có một lần duy nhất uống say để “ doạ” bạn trai thì cuối cùng lại bị lạc đường, tìm mất hai tiếng mới về được đến nhà dù cho tuyến đường đó bình thường mình vẫn hay đi. Nói chung con gái mà say rượu thì cũng chẳng hay hớm gì cho nên mình bằng nhiều chiêu kiểu gì cũng cho “ địch” gục trước “ ta” chứ “ ta” không đời nào gục trước “ địch” cả. Đó là cả một nghệ thuật chứ chả nói chơi đâu.

Mình sinh ra để dính tệ nạn hay sao ấy mà thuốc lá cũng biết hút ( dù chả mấy khi hút và cũng chả thấy nó ngon lành gì, chỉ thấy hôi miệng thôi). Hồi đó cách đây mấy năm mình có quen với một hội toàn phụ nữ bất mãn ( bao gồm những chị già chưa chồng hoặc bỏ chồng, những em tre trẻ không muốn hoặc chưa muốn lấy chồng…), trong hội đó có vài người biết hút thuốc lá nên mình cũng tập toẹ hút thử ( thử thôi nhưng chả bao giờ bị ho hay bị làm sao cả nên mới biết hút đấy). Ngày ấy mình cũng hay cặp kè với mấy sếp của mình ngồi các quán nước những ngày cuối tuần và các sếp ( cả nam lẫn nữ) thường hút thuốc. Cho nên cái sự hút một hai điếu của mình cũng chả thành vấn đề cho lắm…

Mình viết như thế này nếu mẹ mình đọc được chắc là ngất trên cành quất mất dù mẹ cũng biết mình dễ bị dụ khị bởi mấy món tệ nạn này. Nhưng may quá mẹ chẳng biết computer là gì nên con gái mẹ vẫn “ trong sạch như một tờ giấy” trong mắt mẹ nhỉ. Hị hị hị…

Nói thì nói vậy thôi, mình cũng thấy vui vui khi hôm nào đó giở trò đưa điếu thuốc lên môi bị một ai đó ( cũng có ý nghĩa với mình) quát là “ bỏ xuống”. Chắc là mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi vì thực ra khi ở bên người ấy mình chẳng cần phải dùng bất cứ thứ thuốc kích thích nào cũng đã thấy đời tươi đẹp rồi. Ka ka ka…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét