Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2007

Đứng lên và tiếp tục bước đi…

Gần sáng, chợt tỉnh dậy, quờ tay tìm điện thoại, bây giờ mới có gần 5h. Nằm mãi mà không ngủ lại được, đành dậy bật máy tính lên. Bình hoa sen trắng đã nở, hương sen thơm ngát bay khắp gian phòng. Mở YM lên, nhớ lại chiều qua có một người lạ hoắc lạ huơ nhảy vào chat với mình và khẳng định là người quen nhưng mình lại không nhớ chút nào hết. Nghe người đó nói tự nhiên thấy nghi ngờ trí nhớ của mình quá. Có khi nào mình đã làm một điều gì đó mà bây giờ sự việc ấy bỗng biến mất hoàn toàn khỏi bộ nhớ của mình không nhỉ? Câu chuyện đó cứ ám ảnh mình mãi, cho đến tận bây giờ. Tự dưng thấy sợ, một nỗi sợ mơ hồ…

Những bộ phim mạo hiểm của Mỹ hay có cảnh một đoàn người đi trong vùng đầm lầy, đang đi tự dưng có người trượt chân rơi tõm xuống đầm. Cố gắng ngoi lên nhưng càng cố ngoi lên lại càng lún sâu xuống. Rồi chẳng mấy chốc người đó sẽ mất hút trong đám bùn không để lại chút dấu tích gì. Có đôi khi, người bị rơi sẽ được những người đi cùng kéo lên bằng cách nào đó và họ lại tiếp tục cuộc hành trình…

Trong cuộc sống không tránh khỏi đôi khi ta cũng bị sa vào một vũng lầy nào đấy. Đó có thể là chuyện kinh doanh, đó có thể là chuyện tình cảm, đó có thể là chuyện mâu thuẫn với bạn bè, đó có thể là chuyện xích mích với đồng nghiệp, với cấp trên… hoặc đôi khi là tất cả những vấn đề trên cộng lại. Ta cố vùng vẫy thoát ra, nhưng càng cố gắng thoát ra ta lại càng lún sâu thêm vào trong cái hố lầy đó. Ta kêu gọi xung quanh xem có người nào giúp đỡ ta không...

Cũng có lần có người giơ tay kéo ta ra khỏi vũng lầy đó nhưng trong hầu hết các trường hợp ta chỉ có một mình. Khi chỉ có mình ta, ta buộc phải suy nghĩ cách thoát ra. Ta sẽ không vùng vẫy một cách vô vọng nữa. Ta nhìn xung quanh xem có vật gì có thể giúp ta thoát khỏi vùng đầm lầy đó như một rễ cây, một bụi cỏ, một rẻo đất chắc chắn… nào không. Ta buộc phải bình tĩnh bám vào đó và lần từng bước để bò lên mặt đất. Ta phải nỗ lực rất lớn và phải hao tổn rất nhiều năng lượng. Ta biết rằng nếu ta không dùng ý chí để vươn lên thì ta sẽ vĩnh viễn rơi xuống đáy của đầm lầy. Ta sẽ sa lầy mãi mãi để cuối cùng chết chìm trong cái đám lùng bùng đó. Cho nên ta buộc phải cố gắng, cố gắng hết sức mình để vươn lên…

Khi nằm trên mặt đất chắc chắn rồi, ta mới thấy rằng mình đã thoát khỏi đầm lầy. Ta đứng dậy và bước tiếp cuộc hành trình, dù chỉ bằng những bước chân mệt mỏi nhưng ta biết rằng cuối cùng ta đã sống sót.

Chẳng bao giờ chỉ có toàn những bằng phẳng trong cuộc sống, trong cuộc mưu sinh, trong chuyện tình cảm, trong chuyện đối nhân xử thế với đời, với người… Cho nên điều quan trọng nhất là ta phải biết thoát ra khỏi những vũng lầy để rồi đứng lên và tiếp tục bước đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét