Thứ Hai, 4 tháng 6, 2007

MY CAT

Tôi gọi nó là Kitty ( tên thân mật là Kit), từ khi nó đến ở với tôi vào đúng ngày Noel năm 2006. Khi tôi kêu ca nhà dạo này lắm chuột quá, một người bạn đã mang nó đến cho tôi từ một nơi rất xa. Lúc đó, nó chỉ là một con mèo bé tí, gầy gò và lạ lẫm với tất cả mọi thứ xung quanh. Nó cứ kêu meo meo đòi ăn mà tôi chẳng biết cho nó ăn gì, chỉ biết pha một chút sữa cho nó nhưng nó cũng chẳng buồn động đến. Tôi chỉ lo nó đói lả mà chết nhưng may quá, đến ngày thứ 3 thì nó bắt đầu quen dần và đã ăn được một chút sữa và một ít thịt bò…

Nó là một con mèo hay chuột, chỉ ở mới vài tuần đã bắt được một con chuột to và từ đó đến nay trong nhà không còn một mống chuột nào nữa. Nó cũng là một con mèo hiếu động, suốt ngày lăng xăng chạy từ góc này sang góc kia, nhảy từ ghế này sang ghế khác, nhất là khi có ai chơi đùa với nó thì nó thích thú lắm, giở đủ trò mèo ra mà nô với giỡn. Thế nhưng nó chưa bao giờ dám chạy ra ngoài đường mặc dù tôi mở cửa suốt ngày. Có mấy lần nó đi ra cửa, ngó ngó đầu ra cái thế giới xa lạ bên ngoài mà chưa dám bước hẳn ra, bị tôi quát, nó chạy vút vào trong nhà, không dám ló đầu thêm lần nào nữa…

Bây giờ nó đã lớn lắm rồi. Nó cũng gây cho tôi đủ loại phiền toái và khiến cho tôi có những lúc tức phát điên lên. Nó làm hỏng tất cả mọi chiếc ghế trong quán; nó cào hỏng áo quần, khăn, đồ dùng… của tôi; nó ăn vụng; nó đánh đổ lọ hoa rồi chạy mất… Lần nào phạm lỗi xong nó cũng chạy vút đi trốn vì biết chắc rằng nếu tôi bắt được thể nào nó cũng bị phạt. Dĩ nhiên là tôi cũng chẳng đủ sức để đánh nó đau nhưng mà tôi sẽ mắng cho một trận nên thân. Cái hành động chạy trốn của nó khiến tôi nhiều lúc vừa buồn cười vừa bực. Nhưng mà cũng chỉ biết kêu: “Đúng là cái đồ mèo!” thôi.

Hồi nó còn bé, tôi hay cho nó nằm trong lòng mỗi khi ngồi làm việc gì đó và nó cũng thích như thế. Những đêm mùa đông chỉ có mình tôi và nó, tôi vẫn nói chuyện với nó như nói chuyện với một đứa trẻ con vậy. Chả biết nó có hiểu không nhưng đôi khi tôi cũng thấy vui vui và thấy bớt cô quạnh đi nhiều. Nhưng khi nó lớn lên, nó hư đi và bớt dễ thương thì tôi cũng bớt trò chuyện với nó hơn.

Nó vẫn hay luẩn quẩn quanh chân tôi nhưng những lúc đang vội làm việc gì đó thì tôi bực mình lắm, nó mà lớ ngớ không cẩn thận là bị tôi đá cho một phát. Đôi khi thấy nó kêu nghoeo… rồi chạy đi tôi cũng thấy thương nhưng đã trót rồi thì thôi…

Tối nay, tôi đi qua bếp, bật điện lên, thấy nó ngồi trong bóng tối âm thầm và lặng lẽ, tự dưng tôi chạnh lòng thương. Tôi hay có cái kiểu thương xót như thế, khi thấy nó kêu meo meo đòi ăn mà chưa có gì cho nó ăn, khi nó bị tôi đánh đau chạy đi trốn, khi nó ngước mắt nhìn tôi bằng đôi mắt tròn vo mà tôi không hiểu nó muốn gì… Những lúc như thế tôi hay nghĩ đến một đứa trẻ con yếu ớt và bé bỏng không có khả năng tự vệ đang rơi vào một tình thế hiểm nguy nào đó. Và trong lòng tôi khi ấy thường trào lên một cảm giác thương xót khó tả, một cảm giác muốn che chở, bao bọc và bảo vệ cho đứa trẻ đó…

Đang viết những dòng này thì tôi được tận mắt chứng kiến cảnh con Kit bắt một con chuột. Con chuột sợ hãi cứng đờ cả người lại còn con Kitty nhanh như cắt chộp lấy nó rồi chạy vụt đi. Tôi không muốn cho nó ăn thịt chuột nên đã vứt con chuột vào thùng rác nhưng nó vẫn không chịu và đang lồng lộn bên cạnh thùng rác kia kìa. Dù sao thì cũng hoan nghênh con Kit của tôi. Còn bây giờ tôi phải đi xem nó xoay sở như thế nào đã…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét