Thứ Tư, 13 tháng 6, 2007

Phù du

Cuộc đời chỉ là phù du thôi. Những ái, ố, hỉ, nộ… với ta giờ đây chẳng có nhiều ý nghĩa lắm. Một cuộc vui rồi cũng sẽ tàn, một hành trình rồi cũng sẽ đến lúc kết thúc, một nụ cười cũng sẽ mất đi nhường chỗ cho những giọt nước mắt đắng cay, một tình yêu rồi cũng sẽ chấm dứt, thay thế vào đó là sự chia tay hoặc những cơm áo gạo tiền hàng ngày. Chẳng có gì là bền vững hay cái gì được gọi là vĩnh viễn trong cuộc đời này. Cả buồn, vui, lo lắng, thất vọng, tình yêu, tiền bạc, công danh, sự nghiệp… cũng chỉ là những thứ phù du mà thôi. Thoắt vui đấy rồi lại buồn đấy, thoắt thành công đấy rồi lại thất bại đấy, thoắt yêu đấy rồi lại bỗng dưng lạnh lòng giá băng, thoắt trung thành đấy rồi lại trở mặt ngay được. Nhiều khi tự hỏi cuộc sống này là có thực hay chỉ là một giấc mơ kéo dài? Suốt ngày mải mê với những lo toan, bon chen với cuộc đời rút cục còn lại những gì và để đạt được những gì?

Có đôi khi muốn làm một điều gì đó rồi bỗng nhiên lại thấy chần chừ. Có đôi khi đã làm một điều gì đó rồi sau lại cảm thấy hối tiếc. Có đôi khi không kiềm chế nổi những cảm xúc bản năng của chính mình để rơi vào một trạng thái không trọng lượng. Có đôi khi làm đau lòng người khác để rồi lại mãi ôm mối hận trong tim. Có đôi khi muốn nói một lời âu yếm nhưng rồi tất cả chỉ đông cứng trên bờ môi. Có đôi khi muốn nói một lời xin lỗi nhưng cuối cùng cũng để cho thời gian trôi qua. Có đôi khi muốn giơ tay cứu giúp một người nhưng rồi lại rụt tay về chỉ vì một lý do nào đó. Có đôi khi muốn sống nhiệt tình hơn nhưng rồi lại càng chui vào cái vỏ ốc cố hữu. Có đôi khi muốn yêu đời hơn nhưng lại cảm thấy chán ghét cuộc đời hơn. Có đôi khi muốn cười thật to mà chỉ thấy nước mắt tràn trề trên gối…

Đã nói rằng không được buồn nữa mà vẫn cứ phải buồn. Đã nói rằng không được thương nhớ nữa nhưng vẫn cứ thương và nhớ. Đã nói là không làm đau lòng người khác nữa những vẫn cứ nói những lời làm tan nát trái tim. Đã nói rằng phải cố gắng nhưng lại không muốn vùng vẫy thoát ra khỏi những vũng lầy. Đã nói là phải vững vàng mà sao vẫn cứ nghiêng ngả trước những sóng gió. Đã nói là hướng tới tương lai nhưng sao cứ nhớ đến những ngày trong quá khứ…

Nếu như nghĩ rằng cuộc đời chỉ là phù du thôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Tất cả mọi buồn vui rồi cũng sẽ qua đi thôi. Cát bụi lại trở về với cát bụi…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét