Thứ Hai, 19 tháng 3, 2007

Xin lỗi, em không yêu anh.

Cuối xuân rồi bỗng dưng trời lại trở gió mùa đông bắc. Từng cơn gió lạnh thổi trên con đường dài hun hút càng làm tăng thêm cái vẻ vắng lặng của nó. Trời rét mới thấy được hết cái giá trị của ánh đèn vàng ấm áp trong một quán café nhỏ trên con phố cũng nhỏ như thế.

Người đàn ông ngồi thẫn thờ, khuôn mặt điển trai với nụ cười gượng nơi khoé miệng như đóng băng lại. Không gian chợt chùng xuống như giọt thời gian ngưng đọng kéo dài lê thê đến vô tận. Vừa mới một phút trước đây, người đàn ông đó được nghe thấy câu: “ Xin lỗi, em không yêu anh”. Bao nhiêu hy vọng bỗng vụt tắt, vỡ vụn trong nỗi ê chề và nỗi buồn lan toả trên gương mặt người ấy.

Thật khó để nói ra lời từ chối người nào đó, nhất là đối với một người rất tốt như người ấy. Có nhiều khi từ chối rồi nhưng nhìn thấy nỗi buồn trong mắt người ấy lại thấy lòng rưng rưng và chỉ muốn chạy đến nấp vào một chỗ nào thật kín đáo để khóc một mình. Trái tim yếu mềm biết bao! Không thể chịu nổi khi nhìn vào mắt một người đàn ông đang buồn. Lại càng không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy người đàn ông khóc. Lúc đó chỉ muốn ôm người ấy vào lòng an ủi vỗ về để những mong sao làm mất đi nỗi buồn vô bờ trong đôi mắt ấy.

Nhưng đã không ôm người ấy vào lòng. Đã quay mặt đi để không nhìn thấy tia nhìn tuyệt vọng. Đã không làm gì dù chỉ nhúc nhích một ngón tay... Nếu chỉ giơ lên một ngón tay thôi chắc hẳn mọi sự đã khác rồi.

Quá khứ ào về như một cuốn phim quay chậm. Những người đàn ông đã đi qua cuộc đời. Những lần nhượng bộ… Và không muốn nhượng bộ thêm một lần nào nữa. Không muốn yếu lòng thêm một lần nào nữa. Rồi thời khắc đó sẽ trôi qua. Tất cả sẽ qua đi thôi dù thật khó để thốt ra câu nói: “ Xin lỗi, em không yêu anh”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét