Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Đêm nằm mơ phố



Sáng tác: Việt Anh


Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Anh như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.


Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng


Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh


Đâu hay một hôm gió mùa thu


 

 

Mỗi lần nghe bài hát này lại nhớ rất nhiều những đêm ở quán cafe đó, những đêm không ngủ được ngồi một mình bên máy tính, cứ nhìn vô thức mãi vào màn hình; những đêm nằm trên đệm nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên; những đêm hoang hoải trằn trọc sau một cuộc chơi không biết đến ngày mai; những đêm buồn và cô đơn đến tận cùng. Những lúc đó thường nghe thấy rõ nhất hơi thở của phố phường và của nỗi đau trong sâu kín trái tim mình.


Phải những ai cùng thức với phố, những ai đã từng đi dạo phố đêm vào cái giờ chuyển giao giữa ngày cũ sang ngày mới mới có thể hiểu nổi đêm phố là thế nào. Những hàng quán vỉa hè cô độc le lói ánh sáng điện vàng vọt, những người công nhân quét rác lặng lẽ những nhát chổi tre, những người ăn xin nằm hay ngồi co quắp bên lề đường, những đôi trai gái chở nhau đi chơi khuya, những ánh đèn đường sáng trắng và những con đường ban ngày tấp nập đến đêm lại dường như quá rộng và vắng lặng.


Những câu viết thật đẹp:


" Đêm đêm nằm nghe phố, trăng rơi nhòa trên mái


Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà


Anh như là sương khói, mong manh về trên phố


Đâu hay một hôm gió mùa thu"


Phố đêm, đèn hiu hắt, những đêm trăng nhạt nhòa, gió thu ùa tới, hoang lạnh và mơ hồ. Anh về trên phố, mong manh trong sương khói cô độc của mùa thu. Anh cô độc hay mùa thu cô độc? Lại nghĩ tới bài hát " Một mình " của nhạc sỹ Thanh Tùng. Bài hát ấy nhạc sỹ sáng tác về người vợ đã khuất của mình, em ra đi để lại anh một mình trong cõi đời này, mỗi lần nghe tôi lại một lần trào nước mắt vì nỗi thương cảm không tả nổi. Nỗi cô độc của một người đàn ông khi phải đi về một mình, có lẽ nó còn buồn và thương hơn nỗi buồn của người phụ nữ một mình gấp nhiều lần.


" Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng"


Đêm mùa đông lạnh cóng, sưởi bàn tay bằng bắp ngô nướng để lấy chút ấm lòng. Lang thang ngoài phố đêm tìm lại bình yên trong tâm hồn, một tâm hồn đã trầy xước bởi biết bao nỗi buồn, nỗi đau, nỗi cô độc. Có những đêm mùa hè, ngồi trên cầu Long Biên hóng gió và uống coctail, ngắm nhìn dòng sông khuya đen sẫm mà lòng bình yên đến lạ lùng. Những đêm có trăng, những nhịp cầu hiện lên rõ nét và cổ kính trong ánh sáng huyền diệu, xa xa, dòng sông lấp lánh ánh vàng, đẹp tuyệt vời mới thấy những đêm thức cùng phố thật đáng giá.



" Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời anh"


Những đêm dạo qua hồ Gươm rồi hồ Tây, sương giăng giăng rơi đầy trên mái tóc, để trong đêm nằm lại một mình nhớ da diết những kỷ niệm, những mong manh một cuộc tình. Những nước mắt đã đủ thấm đẫm gối và đã từng mơ một lần quên hết những kỷ niệm, quên hết quá khứ. Tình yêu là cái gì đó rất đẹp, rất mong manh dễ vỡ và rất buồn. Những tình yêu đến rồi đi, rồi " những người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ", cuối cùng cũng chỉ còn lại mình một mình thức cùng phố mỗi đêm về. Đêm phố, là người bạn và cũng là chứng nhân của nỗi cô độc trong cuộc đời ta.


 


 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét