Thứ Ba, 17 tháng 3, 2009

Tâm sự của các nạn nhân - Nạn nhân thứ hai

Nạn nhân thứ hai


Thằng bạn chân ướt chân ráo về nước được vài hôm đúng lúc mình ra HN cày cái project. 2 thằng gặp nhau cứ như Lỗ Trí Thâm gặp thịt chó ấy, mừng thế cơ chứ. Chè chén thâu đêm. Một tối, sau khi táng hết 2 con vịt cỏ rưỡi, ngồn nhâm nhi .... nước mía thì thấy chú te tởn khoe ngày mai đi chơi với một em quen online, ko biết thế nào. Mình cũng mừng cho nó. Trước khi chia tay chia chân còn dặn đi dặn lại mai đi chơi xong nhớ báo tao kết quả để anh em mình đi uống vài choác (dĩ nhiên nó khao).


Hôm sau chủ nhật, ăn uống kiêng khem giữ bụng, bồn chồn nghe ngóng tin thằng bạn (để còn được chén). Mãi 11h30 tối, đang cháp bữa super thì mới thấy ông bạn vàng gọi điện sang báo tin. Tin buồn!


Nghe thằng bạn kể mà cứ bấm bụng cười, vừa cười vừa thấy thú quá. Kể lể xong nó mới chốt một câu cảm giác đến "tõm" 1 cái:


- Số tao nhục như con ch.., đến sở trường (ăn) cũng để người ta cướp mất. Tuần sau bay mịe nó rồi, thù này chắc khó trả


- Hề, thế à. Thế để tao đi chăn bò hộ mày. Đến khổ thằng cu, đi đâu mà cứ như đi Lào lâu quá rồi đâm quên cả cách cầm roi.... vỗ mông bò.


- Con nhợn, chỉ to mồm bốc phét. MK! Cỡ mày chỉ ăn chỗ thức ăn dính ở mép em là kễnh phèo rồi con ạ.


- "Mịe thằng này, đã bào cứ để tao mà lị. " Mình tức khí, máu cao-bồi nổi lên, "cứ cút sang Lào ăn lòng lợn rửa 1 nước rồi chờ tin của trẫm"


Thằng bạn còn đế thêm câu:" Nhớ đấy nhá, bốc phét thì ông về nước ông xẻo...."


Hehe, thằng ku này làm bạn với mình lâu mà chả biết tính mình. Ko làm được thì ông chuồn, cho mày xẻo pín bò ấy con ạ. Dù sao thì cũng gặp em kia 1 phát, tò mò là chính, ưng thì có khi ta hành quân luôn (một tên bắn 2 chim, nhỉ!?).


Kế hoạch xúc tiến ngay sau đó. Mình nhờ "nạn nhân" giới thiệu với bạn của em. Nói chung lại kể lể "Anh dạo này gái mú chán quá, chú em có đứa bạn nào được được giới thiệu anh phát..." vân vân và vân vân (nghe cứ như thằng sành điệu ấy nhờ).


Được cái thằng em Prudential, biết lắng nghe vầ thấu hiểu lắm, nghe xong nhiệt tình giới thiệu "vầng, em thì cũng khác mấy gì anh, à, nhưng em có con bạn này cũng được đựơc ông anh thử chiến xem, tên tuổi, số đt, YM như vầy như vầy như vầy......".


Mình cẩn thận còn bảo ông ẻm: "Có gì mày nói trước nó 1 tiếng cho anh đỡ ngại lúc làm quen nhá, tính anh dát gái nên đã được đứa nào lườm yêu bao giờ đâu (mịa, mỗi tội anh hun hít hơi nhiều rồi thoai)". Thằng em lại prudential phát nữa, cảm thông ngay làm mình cứ áy náy mãi, tối về làm đôi quai mới hết.


Thía là xúc tiến lun. Tiễn ku bạn lên đường rồi là cứ chat chit với em suốt ngày, trừ lúc ăn, ngủ và làm, tức là mỗi ngày khoảng 1 tiếng (hehe). Tội gì gọi điện tốn tiền nhờ.


Tình hình là còn khoảng hơn tuần nữa là xong project. Xong là phải té về trong ngay, ko nổ súng thì còn đợi đến bao giờ. Gây ngạc nhiên cho em cái !


Đúng 12h kém 15 phút chủ nhật, mình tít tít em một phát. Mỗi tội chỉ biết số phone cố định nhà em, nên đành reng tạm vậy. Tút dài mới được 2 phát rưỡi thì đã nghe giọng em, chắc đang ở gần đấy (hy vọng điện thoại nhà em ko để cạnh wc). Giọng mượt mà nhưng chắc nịch như cơ của Lý Đức ấy, he he, mình khoái giọng kiểu này.


" À lố, ai đó? "


" Anh đây ", mình cố nắn giọng cho đàn ông 1 tí sau khi khé cổ vì táng hết nửa đĩa muối ớt chấm thịt lót dạ.


" Anh nào? "


" Không nhớ anh à em? "


" Anh Tuấn à? em éo đùa đâu nhé ", á ối úi, quả này gặp bò tót rồi.


" không, anh là Q mà. ", giọng mình nghe vẫn ngọt ngào.


" thôi chết, anh Q à, em bị nhầm, sao hôm nay rồng lại gọi đến nhà ......thiên nga thế này.", đùa yêu thế ko biết.


Đã thế đong đưa thêm một tí vậy, " Em lắm anh nhỉ? uh, anh mới ra hà nội, hôm nay rảnh định mời em đi ăn trưa. Em rảnh không? " hehe, lúc chat với em mình vẫn bảo là đang trong Nam.


Vài giây trôi qua, hình như em đắn đo. Trả lời làm mình hơi bất ngờ.
" Em hôm nay rảnh nhưng em phải ăn cơm ở nhà với bố, hôm nay có mỗi hai bố con ăn cơm với nhau. Tiếc quá."


Ớ ờ, con gái rượu (thịt) của bố có khác. Ngoan nhể. Nhưng vẫn phải xúc tiến ngay trong ngày.
" Thế không ăn trưa đc thì mời em đi uống nước vậy nhé? 2h chiều đc không em? "


" Dạ đc"


Mình chào em rồi định cúp máy, e ú ớ nói với:
" ơ, thế tí nữa hẹn gặp ở đâu? địa chỉ địa điểm để em biết đường mà đến chứ ?"


Hô hô, đàn ông phát cho em ấn tượng nhỉ. " Sao em lại phải đến mà không phải là anh đến đón em? Anh sẽ qua đón em nhé? được không ?" Ăn ớt mà nói được câu đầy thi vị như mình kể cũng chả có mấy ai.


Dĩ nhiên là em ừ ngay, sướng chết đi được chứ còn gì nữa.


Cái khoản ngoại hình chả mấy khi chăm chút, nhưng hôm nay xác định gặp em như đi chiến đấu bò tót nên thôi thì thành thằng cowboy cho nó phải phép (hĩ hĩ). Vốn dĩ lười gội đầu nên tóc tai được cái.... trọc lóc rồi, khoản này khá là hài lòng. Mượn tạm ông anh quen bên SKĐA quả quần bò ống loe cho nó hoành tráng, thêm quả áo sơ mi trắng cắm thùng, đi đôi giày rõ khủng (rõ tởm). Vừa đứng trước gương mà phun cả ngụm nước chè uống dở ra. Ặc ặc, ko tin nổi trông mình hoành tráng thế. Vẫn thấy thiếu nét hoang dã của miền Tây , đã thế cởi luôn 4 cúc áo ra, khoe bộ ngực lép kẹp ra cho em sợ. Thế là xong, thiếu mỗi khẩu súng giắt hông là thành thằng chăn bò thứ thiệt. Nhìn
đồng hồ 2h kém là ta lên đường. Lúc lên xe mà cứ hừng hực như cưỡi bò thật ấy.


Đến trước nhà em đây rồi. Hồi hộp quá. Gọi cửa vài câu là thấy em ngay. Nụ cười tươi rói, nốt ruồi rung rinh, cái má phinh phính. Gì nữa nhỉ, 3 vòng của em thì mình thề là vòng 2 gần bằng vòng 1 còn vòng 3 thì gấp.... rưỡi vòng 2 (hĩ hĩ). Em mặc áo đen, cũng được, nó hợp với làn da trắng, quần bò bó làm nổi bật đôi chân mà theo mình phù
hợp với nghề nện đất hơn. Trông em y hệt con mực ống đứng trên 2 cái nem chua. Nói chung cũng ko dám nhìn lâu, sợ em tủi (hê hê).


Hình như em cũng nhận ra dáng vẻ cao-bồi của mình thì phải, che miệng cười (bố ai chả biết là cười đểu, quá thành công trong lần ra mắt), em nhỏ nhẹ:
" Anh chờ em lâu không? ".


Mình cũng từ tốn, khách sáo mấy câu rồi cẩu em lên xe luôn (may mà em tự leo lên chứ bảo mình đỡ thì chắc đợi anh về tập tạ 2 tháng đã).


Xem nào, sở thích của em là gì nhể. Quá rõ rồi còn gì. Thôi thì khêu gợi nó ra cho dễ nói chuyện. Thế là suốt đoạn được mình toàn bàn về chuyện ăn uống, em trả lời rõ ràng rành mạch lắm, cứ như thể em sinh ra để ăn ấy (chắc thế). Chẹp, tầm này quán ở Phan Bội Châu chắc vắng người, mình cũng chả muốn ra chỗ đông người để người ta bàn tán "người đẹp và ác thú", thế là vọt luôn đến 48B Phan Bội Châu, chả cần hỏi ý em (hê hê).


Ổn định chỗ ngồi, gọi nước nôi xong xuôi là lại nói chuyện. Mình toàn nói chuyện nấu nướng ăn uống cho em sợ. Thỉnh thoảng thấy rõ em lèo lái sang bên phim ảnh với game, toàn sở trường của mình, tí nữa ko kìm được là lại lải nhải hết ngày. Ko ổn, những lúc đấy mình lịch sự hớp một hớp nước rồi... tiếp tục nói chuyện ăn uống. Hê hê, thuần chủng bò tót cái đã chứ, nghĩ tới thằng bạn mà thấy thương (!?). Ơ ờ, ai dè em cũng ý tứ ra phết, nhỏ nhẹ nói chuyện cùng mình về món ăn, cách nấu, dọn bàn.... chết cha, mình thấy hơi hơi quí em. Có bao giờ bò tót lại cưỡi cao bồi ko nhỉ!? Vớ vỉn!!!


Cứ tình hình này thì ko ổn, phải nắm sừng bò ngay kẻo ngã. Mình đổi giọng người nhớn luôn:
"Anh thấy em nên học nấu ăn đi, con gái cần phải biết nấu ăn ngon. Không có thằng đàn ông nào thích những cô gái vụng về nấu ăn dở tệ. Mà con gái thời nay thì toàn những đứa chả biết gì về nữ công gia chánh. Như thế là hỏng, anh thật, những đứa như thế ko giữ nổi chồng đâu.Mà có khi chưa chắc đã lấy đc chồng í chứ đừng nói chuện
giữ. Anh mà lấy vợ thì vợ anh nhất định phải biết nấu nướng ngon lành, anh là con một, nên chắc chắn sẽ ở cùng bố mẹ, anh muốn vợ anh phải biết lo toan gia đình, chăm sóc bố mẹ chồng. Anh đến nhà anh chỉ cần tham quan cái khu bếp là biết ngay con gái đó có biết nấu nướng vun vén không? Biết sắp xếp gọn gàng sạch sẽ thì đến 80%
là nấu ăn không tồi.
Anh nhắc lại là em nên đi học nấu ăn đi, anh khuyên thật đấy. "


Hớ hớ, mấy câu này xem phim hoài, giờ mới có đất dụng võ. Chắc em ngấm lắm đây. Bằng chứng là thấy em cứ tiền dần về mép ghế, uống nước để lấy tinh thần mờ. Có thế chứ.
Em xoắn tóc duyên rồi đáp: " Vâng, em cũng biết điều đó"


Ơ hay, ko tức à. Chẹp, mình thấy nghèn nghẹn ở.... bụng vì uống nhiều nước quá. Đứng lên lịch sự bảo em: " Em ngồi đây, anh đi toilet ". Hê hê, giải tỏa căng thẳng mờ! Em ngồi im, lúc mình đi ra con liếc ngang thấy em đang nhịn cười. Kệ bố người ta chứ, buồn thì ai mà chịu được. Ko lẽ lại "ấy" ra ngay chỗ ngồi à, rõ khỉ. Nghĩ thế nhưng mình cũng thấy hơi tức cười, hĩ hĩ.


Toalet xong xuôi, nhẹ cả bụng. Quay vào để em nó thư thả một tí. 2 đứa gọi thêm nước rồi ngồi .... chiến tiếp. Thôi thì để em thư giãn một tí, vì hình như mình thấy cái nốt ruồi trên mặt em từ đầu buổi đến giờ cứ im lìm, chả rung rinh sinh khí được tẹo nào. Thế là gợi ý em nói về mình đi, rằng rảnh rỗi em thường làm gì. Em trả lời trơn tuột làm mình
cũng chỉ bán tín bán nghi.
" Em thường đọc sách và nghe nhạc buổi tối, thỉnh thoảng rảnh rỗi em giúp mẹ nấu ăn, cũng không biết nấu nướng gì đâu nhưng mà đứng lăng xăng để học hỏi thôi ".


Oái ui, đúng mẫu người của mình, có thật ko đấy!?. Vớ vỉn, anh đây cóc tin. Trông nần nẫn thế này mà lăng xăng một lúc thì đổ cả bếp hả em.


Chẹp, điện thoại run bần bật trong túi làm mình nhớ đến hẹn thằng bạn. Kết liễu, à quên, kết thúc buổi đi chơi được rồi đấy. Mình đứng dậy rất phong cách, dứt điểm một câu chắc làm em xao xuyến đến 12h đêm.
" Em đứng lên đi, đến giờ về rồi, 5h anh có hẹn, anh phải đưa em về." Đàn ông phải thế chứ, hehe.


(St)


Em cun cút đứng dậy làm mình cứ áy náy. Trên đường chở em về nghĩ lại thấy thinh thích. Hay ta tiến tới nhờ, bố khỉ. Tới trước cửa nhà em, mình hỏi số mobile. Em cười e lệ bảo em ko dùng, mặc dù một cục gì vuông vuông chềnh ềnh trong túi. Chả lẽ là bao thuốc à.


He he, thế là cao bồi cưỡi bò suốt cả buổi, đến chiều thì bị bò đá một phát. Hòa, em nhỉ!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét