Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009

Tâm sự của các nạn nhân

Hum nay bùn bùn, thôi làm một phát nhật ký của mấy anh nạn nhân của cô nàng mỏ khoét hôm nọ vậy, cho thiên hạ cười cho vui đời nào.


Nạn nhân thứ nhất


Em là bạn của cô em cùng xóm Vý zạ của tôi. Kể từ khi được giới thiệu tên tuổi, số nhà cũng như số điện thoại, tôi và em cũng mới chỉ chát chít qua YM và buôn dưa lê dưa bở với nhau qua điện thoại mà chưa 1 lần gặp mặt. Đợt này về phép, ngoài mục đích thăm nhà còn có kế hoạch đi gặp mặt người trong mộng nữa. Khổ thân cho cái thằng tôi, quá 30 mùa lá đổ mà vẫn chưa từng được cầm cổ chân ai, hic hic, thế mà bây giờ lại phải gọi điện để rủ em đi chơi đây. Thật khó hơn cả cái công việc lặn bể phốt của mình. Lấy hết can đảm mà phone cho em, đây rồi, vẫn cái giọng dễ xương và ngọt ngào đó, run run trình bày vấn đề là anh mới ở bển về chơi, muốn rủ em đi chợ đêm Đồng Xuân cho nó biết, đang lo không biết em có OK không hay lại õng ẹo vặn vẹo thì chán chết – cái loại õng a õng ẹo này là mình ghét nhất đấy, không ngờ em đồng ý ngay. Hê hê, lòng phơi phới, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, mới có 5h, tôi quyết định không ăn cơm nhà mà tự thưởng cho mình 3 suất bánh mỳ xíu mại Yết Kiêu. Làm thêm đôi cốc nước cam ở quán cà fê bên cạnh, tôi bò về nhà tắm rửa sửa soạn để tối đi chơi với nàng.



Đúng 7h tối, tôi có mặt ở trước cửa nhà nàng. Một chút hồi hộp rồi cũng trôi qua khi nàng đi ra. Mịa, thất vọng quá, cứ tưởng người nhỏ nhắn dễ xương như giọng nói ai ngờ em cũng tròn trịa như mình, được mỗi cái trắng trẻo giống mình, he he. Bố khỉ, điêu nhất là lại có quả nốt ruồi to tướng ở trên mép, MK, cô bé này đảm bảo là ăn quà như mỏ khoét đây.



- Mình đi đi em. Lên chợ giờ này hơi sớm, có lẽ mình đi loanh quanh 1 lúc nhé em! (đang định làm vài vòng Hồ Tây lấy cảm hứng hehe)



- Vâng, để lát nữa lên chợ cũng được. Hay....mình đi đâu ăn cái gì đi anh.



Biết ngay mà, đúng như anh dự đoán. Nhìn là biết ngay giống phàm ăn (giống anh, hehe). Mỗi tội lúc nãy tẩn nhiều bánh mỳ xíu mại quá, lại thêm nước cam nó trộn vào làm mình phải rượt nhau với Tào Tháo suốt, trước khi đến đây đã phải làm nửa lọ Berberin cầm hơi rồi mà vẫn còn ngâm ngẩm đau. Mẹ, ăn linh tinh bây giờ có mà chạy ko kịp mất, Nhưng mà thôi, đâm lao thì phải theo lao vậy.



- OK thôi, nhưng anh vừa ăn xong nên no quá (no éo đâu, đau bụng bỏ mẹ đây này)



- Không sao đâu anh ạ, mình đi ăn cái gì nhẹ nhẹ thôi cho anh bớt no. À, em biết có hàng cháo trai ngon lắm, để em chỉ đường cho anh.



Trên đường đi, trong lúc tôi cố kìm nén những cơn đau cuồn cuộn trong bụng thì em lại thao thao bất tuyệt về chuyện ăn uống, MK, ông mà không đau bụng hôm nay thì phải biết. Mà nghĩ cho cùng, em này cũng hợp mình ở cái tâm hồn ăn uống. Cuối cùng thì cũng đến hàng cháo. Gọi 2 bát, chúng tôi lại tiếp tục chủ đề ăn uống



- Anh biết không, em đã từng có lần ăn 1 lúc 10 bát cơm đấy.



- Cái giiiiiiiì?????? Tí nữa thì tôi vãi cả......, MK, may mà mình nội công thâm hậu nên kìm nén lại được. Em này mà sang Nhật đi ăn Tabehodai với mình thì có mà các quán thịt bò ở Kobe sập mẹ nó tiệm mất. Sức tàn phá chắc còn hơn cả trận động đất năm 1995.



Hình như cảm thấy hơi lố, em thỏ thẻ chữa thẹn:



- Dạ không, bát nhà em bé xíu ý mà, nhà em lại xới vơi nữa, so với nhà anh có khi chỉ được 4 bát là cùng.



Bố khỉ, em này đếch biết mình là chuyên gia ăn cơm bằng bô, 4 cái bô của mình mà em ăn được thì chắc cũng nằm viện cả tháng, nói phét cũng đếch biết đường nói, đã thế thì ông cho mày chết.



- E hèm, em cứ nói thế chứ, con gái ăn như mèo ý, ăn nhiều thế sao được.



Lúc này em cũng đã lùa xong bát cháo. Thấy em tư lự, tôi bảo:



- Ăn bát nữa nhé! Để anh gọi tiếp cho.



- Thôi anh ạ, em ăn thế thôi mới ngon, ăn nhiều ngán lắm.



Bố khỉ, lại thỏ non nai tơ rồi, nhìn cái mắt hấp háy với cái nốt ruồi đen đang rung rung kia là anh mày biết tỏng nhá.



- Thế mà em bảo là em ăn khỏe lắm. Ăn thế này thì chỉ bằng cái móng tay của anh thôi.



Không ngờ vừa mới khích thế mà cô nàng đã gọi ngay bát thứ 2. Trong khi mình vừa uống nước chè vừa kìm nén cơn đau thì cô nàng húp cháo xoàn xoạt như xé vải. Bát cháo thứ 2 cũng hết nhanh chẳng kém bát thứ nhất.



- No chưa? Làm bát nữa nhé!? Tôi hỏi.



- Thôi anh ạ, ăn thế thôi, giờ mình đi ăn món khác.


Rồi cứ thế, chúng tôi lê la đủ các quán từ sữa chua Lò Đúc lên đến kem ốc quế Tràng Tiền rồi lại vòng ra Chả Cá ăn sủi cảo và mỳ vằn thắn... Tôi cũng không còn nhớ nổi là đã vào bao nhiêu quán, ăn những thứ gì, chỉ nhớ 1 điều là trong khi tôi chủ yếu ngồi uống nước chè (cầm hơi cái hậu quả của xíu mại quá đát) và nhấm nháp tí chút thì em vẫn cứ hồn nhiên như cô tiên mà húp, mà gắp,... thi thoảng lại "Sao anh không ăn đi?", "Ơ, anh bỏ phí thế à? Để em ăn giúp cho!", ... Cuối cùng, 2 đứa rủ nhau đi tráng miệng bằng món nem chua rán ở Hàng Bạc. Số mình kể cũng là đen thật, gặp đúng món khoái khẩu mà hôm nay lại trong tình trạng thế này, hic, ăn vào có khi lại ngụp lặn bể phốt suốt đêm thì bỏ mịa. Ngồi nhìn em ăn yêu ghê là yêu, rón rén nhón 1 cái cho vào mồm, mới vừa nuốt trôi qua cổ họng thì cũng là lúc Tào Tháo ập đến , lại phải ngồi nín thở vận nội công, em nói gì cũng mặc, chắc lúc đó em mắc cười mình lắm . Rồi thì đống nem chua rán gọi ra cũng được em làm thịt hết, có lẽ thấy mặt mình đần ra như ngỗng ỉa mà em thấy tội quá hay sao, lại rút tiền ra trả mới kinh chứ. Anh đây Việt kiều ở bển về, thiếu quái gì tiền mà em làm thế, làm mình phải lục ví tìm mãi mấy đồng xu mới đủ tiền lẻ để trả lại em. Đến lúc này thì tôi gần như không chịu nổi nữa, sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi rồi, chỉ muốn chuồn về cho nhanh chứ chẳng thiết tha gì chợ đêm với chợ ngày Đồng Xuân nữa. Nhưng vẫn cứ phải hỏi:



- Giờ đi chợ đêm em nhé!?



- Thôi, 10h30 rồi anh ạ. Em phải về không mẹ em chờ. Để hôm khác anh nhé!



- Ừ, tiếc quá, đành để hôm khác vậy.



Khiếp, em nai ghê cơ. Mà tiếc cái con khỉ, đang đau bụng bỏ cụ đi được, về là hợp lý quá còn gì. Hix, thế là mình lòng khòng đứng dậy đưa em ý về. Nhìn cái dáng em lặc lè lê bước vào nhà mà thấy tồi tội, Vân Dung chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.


Đêm hôm đó trạm bơm nước tự động khu Đền Lừ bị quá tải, sông Kim Ngưu bị ô nhiễm nặng không biết vì sao. Riêng tôi, mỗi khi đi ăn buffe lại nhớ đến em, Vân Dung của lòng tôi, thầm mong sẽ có ngày lại được cùng em chinh chiến ở các nẻo quà của Hà Thành. Em có còn nhớ đến anh không?


(St)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét