Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Tình yêu

Hàng ngày, tôi nói quá nhiều về tình yêu. Nhưng thực chất tình yêu là gì tôi cũng không hiểu hết, đôi khi tôi cũng không cần biết nó là cái gì nữa. Đôi khi, tôi thèm kinh khủng một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác, nghĩa là có một gia đình yên ổn và không phải nghĩ quá nhiều về tình yêu. Đôi khi, tôi quá mệt mỏi vì phải nghĩ đến việc yêu một ai đó, đấy cũng là lý do tại sao tôi không thích yêu một ai cả. Tại sao tôi luôn làm cho một ai đó yêu tôi rồi sau đó hoặc là tôi sẽ đau khổ vì yêu hoặc là người đó sẽ đau khổ vì yêu tôi hoặc là cả hai phải đau khổ vì yêu nhau? Tại sao tuổi yêu đương của tôi lại quá dài như thế trong khi đáng lý ra tôi chỉ nên yêu một người rồi dừng lại và sống yên ổn bên người ta đến hết đời. Thực sự là mệt mỏi nếu như suốt ngày chỉ nghĩ đến tình yêu và càng mệt mỏi hơn nữa nếu như yêu một ai đó mà không có người ấy ở bên cạnh mình. Cuộc đời quá ngắn ngủi để mà phải hoài vọng về một cái gì đó quá xa xôi. Tôi đã từng lãng mạn với những tình yêu như trong tiểu thuyết để rồi bây giờ tôi muốn rơi xuống mặt đất với một tình yêu thực tế hơn, gần gũi hơn, có thể cầm nắm, sờ mó được hàng ngày. Tại sao cứ phải yêu một ai đó, nghĩ về một ai đó và lo lắng cho một ai đó quá nhiều? Không yêu thì buồn mà yêu lại càng buồn hơn. Con người khi sinh ra đã chọn cho mình nỗi buồn rồi, thảm sầu quá đi.


Thôi, chán chả buồn nói nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét