Thứ Năm, 5 tháng 3, 2009

Tản mạn về cái chết.

Những ngày này, hay nghĩ nhiều về cái chết. Tự hỏi lòng mình rằng mình có sợ chết không? Đôi khi câu trả lời là có, đôi khi là không. Chính vì không sợ chết nên khi đi trên những cây cầu mây lắt lẻo cũ nát được nối trên những mỏm núi chênh vênh, ở dưới là dòng thác nước đang gào thét mà lòng không một mảy may sợ hãi; vì không sợ chết nên khi đi trên một con thuyền đơn sơ chẳng chút lo lắng dù mình bơi thật tệ. Chính vì không sợ chết nên càng những lúc hiểm nguy lại càng cảm thấy bình tĩnh và thản nhiên. Nhưng đôi khi nỗi sợ lại rất mơ hồ và vu vơ, khi đang đứng dưới vòi nước nóng của hoa sen, khi giữa đêm khuya choàng tỉnh dậy bởi một cơn đau, khi đi trên đường... Nỗi sợ hãi một cái chết bất ngờ đến thật vô căn cứ và vớ vẩn nhưng đôi khi lại là sự ám ảnh khó giải thích.


Người ta vẫn nói cuộc sống chỉ là cõi tạm còn cõi chết mới là vĩnh hằng mà sao người ta lại sợ cái chết đến vậy? So với sự tồn tại của vũ trụ này, sự sống của một con người có là bao, chỉ như một hạt bui, mà có khi còn không bằng một hạt bụi, một hạt micro bụi nào đó thôi. Vậy mà ai cũng cố bám vào cõi tạm và chẳng ai muốn trở về cõi vĩnh hằng sớm cả. Các tôn giáo người ta cũng thường nói rằng con người khi chết đi nếu tốt ( nhất thiết phải là nếu tốt cơ đấy ) thì sẽ được lên thiên đàng hoặc lên cõi niết bàn. Người ta vẽ ra một cảnh thiên đường đẹp rực rỡ vậy mà chẳng ai mong muốn được lên đó sớm cả, ai cũng muốn sống càng lâu càng tốt. Vậy thì cuộc sống ở đâu tốt hơn, chắc ai cũng một lần được biết, chỉ có điều nếu biết rồi lại chẳng có cơ hội nói cho những người khác còn sống biết được. Cho nên đó mãi mãi là một điều bí ẩn to lớn đối với loài người. Mà có khi, con người nghĩ rằng đằng nào thì mình cũng biết "nó" ( cái chết, thiên đường hay địa ngục ) là cái gì nên tội quái gì mình phải biết sớm cơ chứ, cứ sống đi đã.


Nhớ cuốn " Lược sử cái chết " của Kenvin Brockmeier, một cuốn sách rất lạ và thú vị nói về một cuộc sống sau cái chết, trước khi con người ta chết hẳn. Cuốn sách đó dựa vào quan niệm của nhiều xã hội châu Phi cho rằng còn một thế giới của người chết đang sống bởi nhiều người sau khi lìa trần vẫn chưa hoàn toàn chết vì họ còn sống trong ký ức của những người đang sống. Sau khi người cuối cùng biết về người chết đang sống đó chết đi thì người đó mới trở thành người chết thực sự. Cuốn truyện đó, kết cục thật buồn thảm vì cuối cùng mọi người đều bị một loại virus nào đó tiêu diệt, và khi Laura, người phụ nữ còn sống sót duy nhất lìa đời thì thế giới đó bỗng dưng tan biến đi như một làn khói...


Đôi khi, tôi tự hỏi, chết là như thế nào? Có phải giống như khi hồn lìa khỏi xác, như trong phim " Hồn ma " không? Nó có giống như khi tôi ngồi thiền quá tập trung và linh hồn tôi rời khỏi thể xác phiêu du lơ lửng trên không? Tự hỏi mà chẳng bao giờ có câu trả lời chính xác được vì mình đâu có biết nó như thế nào. Nhưng nếu nó giống như vậy thì cũng chẳng có gì đáng sợ hãi lắm nhỉ, chỉ như một cuộc rong chơi mới thôi mà. Thể xác sẽ mất đi nhưng linh hồn sẽ còn sống mãi, tôi đã bắt đầu tin vào điều đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét